
“Die Physiker” là một vở kịch châm biếm của Friedrich Dürrenmatt, được xuất bản lần đầu vào năm 1961. Tác phẩm kết hợp yếu tố hài hước đen tối với những chủ đề triết học sâu sắc về khoa học, đạo đức và trách nhiệm.
Câu chuyện diễn ra trong một bệnh viện tâm thần, nơi ba nhà vật lý – Johann Wilhelm Möbius, Herbert Georg Beutler (tự nhận là Newton) và Ernst Heinrich Ernesti (tự nhận là Einstein) – bị giam giữ. Möbius là một thiên tài thực sự, người đã khám phá ra một công thức vật lý có thể thay đổi cả thế giới. Để ngăn chặn phát minh của mình rơi vào tay kẻ xấu, ông giả vờ điên loạn.
Tuy nhiên, cả Newton và Einstein hóa ra đều là điệp viên của hai phe đối lập, gửi đến để đánh cắp công thức của Möbius. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi bác sĩ Mathilde von Zahnd, giám đốc bệnh viện, tiết lộ rằng bà đã bí mật thu thập mọi nghiên cứu của Möbius và có ý định sử dụng chúng để thống trị thế giới.
Vở kịch kết thúc với một tình huống trớ trêu: ba nhà vật lý nhận ra rằng dù họ cố gắng bảo vệ nhân loại bằng cách giả điên, họ vẫn không thể ngăn chặn sự hủy diệt. Thế giới đã nằm trong tay những kẻ thực sự điên rồ, còn họ thì mắc kẹt trong bệnh viện mãi mãi.
Thông điệp của vở kịch phản ánh nỗi lo sợ trong Chiến tranh Lạnh về việc khoa học bị lạm dụng và đặt ra câu hỏi về trách nhiệm đạo đức của các nhà khoa học đối với phát minh của mình.